Tản Văn

Gió Thoảng Mây Trôi

 

Dừng lại đi thôi, đã bao nhiêu năm ta mãi trôi lăn theo cuộc đời vô định. Những hoài bão, kỳ vọng chưa bao giờ cập bến. Những ước mơ, những dự định chưa bao giờ tới đích. Con thuyền cuộc đời còn mãi chòng chành giữa biển khơi mit mờ cuộc sống.

Có quá nhiều bài học ta phải học lại nhiều lần, rất nhiều lần nhưng ta chưa qua được ngưỡng hiểu biết về sự thật tối thượng. Cuộc đời và sự nghiệp tưởng chừng như một món nợ không thể nào trả nỗi trong kiếp này. Hạnh phúc và khổ đau cứ chập chờn thoáng hiện. Sự vô minh còn triền miên trong đêm đen biền biệt. Xiềng xích của sự ngu dốt còn trói chặt tâm trí ta trong phòng giam mơ hồ và mộng tưởng.

Mấy mươi năm kiếp người thoáng chốc đi qua. Cuộc sống cứ liên tục ném chân ta về phía trước, bước này chưa xong đã nhón gót cho bước kế tiếp và kế tiếp. Chuyện hôm qua như con sông đổ về quá khứ, việc hôm nay như dòng chảy lướt qua thân tâm trong từng khoảnh khắc, ngày mai còn miệt mài trôi trong mông lung ảo vọng.

Có lẽ ta nên buông bỏ! Buông bỏ để chặng hành trình còn lại trong đơn nhẹ bao la. Cành cây cần chia tay những chiếc lá vàng khi mùa thu tới nhường chỗ cho những mầm xanh cho mùa xuân mới. Đài hoa cần để những cánh hoa tàn rủ rụng đón hè về nuôi nấng mầm hạt cho mai sau. Tạm biệt những gì không nên nắm giữ, chia tay những gì không cần thiết nữa. Càng nắm giữ càng nặng nề trì trệ, càng buông bỏ càng nhẹ nhàng thênh thang.

Mặt trời sáng nay đáng yêu đến thế, những tia nắng đầu ngày đã bắt đầu thắp sáng đất trời bao la. Đoá phi điệp hé cánh toả hương thoáng nhẹ, cành thuỷ tiên đang vươn mình đón khói sương mai. Con sáo nâu bên ban công hàng xóm đứng hót liên hồi. Ta nghe hơi thở đang ra vào trong bình yên vô hạn…

Ngày mới đã bắt đầu.

Một tình yêu thương bao la đang mênh mang chảy trong ta. Cuộc sống thật tuyệt vời. Mỗi sự sống đều có một vai trò vô cùng vi diệu cho chính nó và cho muôn loài hửu thể cùng vô thể. Ta nghe như mình đựơc gắn kết với tất cả, được hoà làm một với vũ trụ vô thuỷ vô chung.

Cuộc sống thật nhiệm màu, ta không phải là đứa con cùng tử. Ta đã trở về nhà của mình, thèm xưa nép cũ vẫn ở đó. Mọi thứ vẫn sẵn sàng ôm ta vào lòng trong từ bi độ lượng. Ta nguyện rằng từ nay ta sẽ luôn đi về nơi đó, nơi mà mấy mươi năm trước ta được sinh ra và bây giờ cũng ở đó. Nơi mà sự thật chân lý không bao giờ thay đổi, nơi mà tình yêu bao la mãi ngự trị độ sinh trong vĩnh hằng bất diệt. Vẫn ngôi nhà đó mãi mãi nguyên màu nguyên xuân.

Ngôi nhà của ta, có những ngày tháng bị che phủ bởi những đám mây mù u ám, nhưng ta biết chắc rằng bầu trời trong xanh vẫn ở đó. Ngôi nhà của ta, đôi khi như mặt biển sóng gào dữ dội nhưng ta biết chắc rằng tận đáy sâu của đại dương vẫn an nhiên bình lặng.

               Ta biết ơn những ngày tháng qua dù bình yên biển lặng hay phong ba bão đáp. Dẫu cho cho hạnh phúc khổ đau cũng chỉ là trải nghiệm và ta cũng biết rằng hạnh phúc khổ đau là đôi bạn song hành, như sen và bùn luôn nổ lực chuyển hoá để dâng hương sắc cho đời. Mỗi nổ lực đều mang trong mình một giá trị trưởng thành tự thân và cống hiến muôn sinh. Không có nổ lực chính đáng nào là vô ích. Một hạt mầm trong luống đất tơi xốp, một gốc đại thụ giữa rừng già luôn luôn ẩn tàng một năng lực mưu sinh…